[Dụ Hoàng] Em là SSR của anh

Author: Tử Mộc

Edit: Mille Feuille

Bản dịch CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý của tác giả. Vui lòng KHÔNG REUP.

_________________________________________

01

Ngoại trừ Vinh Quang, Hoàng Thiếu Thiên cũng chơi game mobile, Âm Dương Sư chính là một trong những game mobile quanh năm chiếm giữ bộ nhớ điện thoại của cậu. Tuy là trò chơi này không có quá nhiều không gian phát huy với loại tuyển thủ tốc độ tay như cậu, nhưng Hoàng Thiếu Thiên vẫn u mê vẽ bùa không dứt ra được. Thế mà bất hạnh làm sao, cậu lại sở hữu một đặc điểm của rất đông âm dương sư châu Phi thành Bình An — Đen.

Chẳng có gì ghê gớm, đập tiền mới là baba! Hoàng Thiếu Thiên của chúng ta một trận đấu trên dưới mấy trăm nghìn nghĩ thế nào là làm thế ấy. Ngay sau đó vung tay đập một phát 648 tệ. Thời khắc màn hình tối đen chờ mong đã lâu cuối cùng cũng tới, trong hoạt cảnh lóa mắt, Hoàng Thiếu Thiên nghênh đón SSR đầu tiên của cậu — Tiểu Lộc Nam. Mặc kệ thế nào, dù sao cũng là SSR, coi như khởi đầu tốt đẹp. Vì thế, Hoàng Thiếu Thiên chưa bao giờ chịu thua lại không ngừng đập thêm vài cái 648 nữa, thành công đạt thành tựu Vận Rủi Đại Tù Trưởng, lấy được SSR thứ hai trong đời — Diêm Ma. Ngày đó, toàn bộ Lam Vũ đều nghe được câu nói của đường đường Kiếm Thánh “Đồ NetEase mất dạiii!” giọng nói bi thảm, tâm trạng nặng nề, đúng là khiến người nghe thương tâm.

Vì thể xác và tinh thần khỏe mạnh của đội viên và một mùa hè của Lam Vũ, đội trưởng tốt Trung Quốc Dụ Văn Châu dứt khoát quyết liệt đứng ra, quyết định khuyên Hoàng Thiếu Thiên quay đầu là bờ.

“Thiếu Thiên? Em…” Dụ Văn Châu còn chưa nói được một câu ra khỏi miệng đã thấy Hoàng Thiếu Thiên mang vẻ mặt u oán nghiêng đầu nhìn hắn, còn đáng thương gọi một tiếng đội trưởng.

“Haizz” Dụ Văn Châu yên lặng thở dài trong lòng, sửa lời: “Không thì để anh giúp em vẽ thử nhé?”

Hoàng Thiếu Thiên bỗng nhiên bật dậy, nhưng lại ngả về sofa, vừa đưa điện thoại cho Dụ Văn Châu vừa cằn nhằn: “Đội trưởng em nói với anh này, thật sự không phải em nghi ngờ gì anh, em biết nhân phẩm của anh cao nhưng cái game này nó mông lung như một trò đùa ấy, anh nói coi đường đường Kiếm Thánh từ lúc nào phải chịu uất ức thế này, từ lúc nào lại đen như tù trưởng châu Phi thế này, rốt cuộc em cũng được mở mang tầm mắt cái gì gọi là ảo không bớt đen, tiền không đổi mệnh…”

Dụ Văn Châu bên kia đang cầm điện thoại soạt soạt vẽ bùa: “Rrr—”

“Gì đấy gì đấy gì đấy, em nghe thấy tiếng rung, có phải không có phải không!” Sau khi Hoàng Thiếu Thiên nghe thấy tiếng rung đã vèo một cái phóng từ trên sofa tới bên cạnh Dụ Văn Châu: “A a a a a a a a a a a Đại Thiên Cẩu!!! Đội trưởng anh đúng là quá quá quá quá quá giỏi luôn! Không hổ là người nhân phẩm cao tiện tay roll cũng được 97 điểm! Tuyệt vời, quá tuyệt vời! Má nó ảo không bớt đen, tiền không đổi mệnh, tui đen thì đã sao, tui có đội trưởng aháháháháháhá!”

“Thiếu Thiên, em… bình tĩnh trước đã.” Dụ Văn Châu bị Hoàng Thiếu Thiên nắm bả vai lắc qua lắc lại, khó khăn mở miệng.

“A a a a xin lỗi đội trưởng! Em em em kích động quá anh không sao chứ có choáng không có choáng không!”

“Anh không sao, nếu đã giúp em quay được SSR mong muốn, vậy em có thể đồng ý với anh về sau yên tĩnh chơi trò này được không?” Rốt cuộc Dụ Văn Châu không có quên mục đích chính của mình.

“Đương nhiên đương nhiên đương nhiên, đội trưởng, có lúc nào em không nghe lời anh đâu, sau này chắc chắn em sẽ im lặng chơi game tuyệt đối không ảnh hưởng luyện tập, anh yên tâm đi yên tâm đi, nhưng mà đội trưởng nè, về sau anh có thể thường xuyên giúp em quay thẻ được không, anh chắc sẽ đồng ý với em phải không phải không phải không đội trưởng anh tuyệt nhất!”

“Được, anh đồng ý với em.”

“Cảm ơn đội trưởng, em biết anh tốt nhất mà, yêu anh yêu anh.” Hoàng Thiếu Thiên nhận được câu trả lời chắc chắn lập tức lao đầu vào trò chơi, thưởng thức Đại Thiên Cẩu vừa mới quay được, không mảy may để ý đến Dụ Văn Châu đang bất đắc dĩ cười phía sau: Người này, đúng là chỉ coi hắn như anh em tốt.

Dụ Văn Châu sớm đã không muốn làm anh em XHCN với Hoàng Thiếu Thiên cứ như thế trở thành người quay thẻ riêng cho cậu, từ đó Hoàng Thiếu Thiên băng băng lao đi trên con đường Âu khí ngời ngời, ảnh thức thần từng người được tô sáng. Mỗi lần Hoàng Thiếu Thiên nhìn dàn SSR đầy kho của mình đều sẽ cảm thán một phen, đội trưởng nhà mình đúng là chỗ nào cũng tốt, không chỉ hình tượng tốt khí chất đỉnh, chưa kể trên sàn đấu là bậc thầy chiến thuật vô tình cool ngầu, dưới sàn đấu lại là đội trưởng Lam Vũ hòa nhã săn sóc, kiểu tương phản này cũng quá đáng yêu mà! Quan trọng hơn cả anh ấy chính là Âu thần! Cái loại Âu khí đi cùng với tù trưởng châu Phi như mình quá hợp, một nhà một đội có một đại thần là đủ rồi.

Thiếu niên họ Hoàng đang nói kia, cậu không cảm thấy suy nghĩ của mình sai sai ở chỗ nào à?

02

Thời gian cứ trôi qua từng ngày như thế, nhưng mà gần đây Hoàng Thiếu Thiên có chút bất thường.

Dạo này mỗi khi nghỉ ngơi, Hoàng Thiếu Thiên lại ôm điện thoại lẩm bẩm, thậm chí còn thỉnh thoảng lôi giấy bút ra viết vết vẽ vẽ, điều này quả thực khiến toàn bộ Lam Vũ phải kinh ngạc.

Trịnh Hiên: “Mọi người có cảm thấy hai ngày này chiến đội nhà mình hơi bị yên lặng không?”

Từ Cảnh Hi đang vơ vét nốt mấy miếng khoai chiên trong tay Tiểu Lư, nghe thế nhìn sang chỗ Hoàng Thiếu Thiên, bĩu môi: “Còn không phải vì ngọn nguồn phát sinh tiếng ồn hai hôm nay đổi sang style mỹ nam an tĩnh à, không im sao được.”

Bạn học Lư Hãn Văn vất vả bảo vệ hai miếng khoai chiên cuối cùng, mở miệng nói: “Dạo này Hoàng Thiếu làm gì thế, trừ lúc ký tên em còn chưa thấy ảnh động bút bao giờ.”

Lý Hiên: “Tui bỗng dưng nghĩ tới, lần gần đây nhất Hoàng Thiếu nghiêm túc ôm điện thoại là chuyện của 2 năm trước, cái lúc cậu ấy quay thẻ quay luôn thành Đại Tù Trưởng Âm Dương Sư ấy. Không lẽ dạo này lại có hoạt động quay thẻ à?”

Lư Hãn Văn: “Gì cơ? Hoàng Thiếu là Đại Tù Trưởng Âm Dương Sư? Ha ha ha ha ha ha, không phải anh ấy có nhiều SSR lắm à, còn khoe với em mãi!”

Trịnh Hiên bày ra vẻ mặt “em còn non lắm”, nói: “Em vào sau nên không biết, chỗ SSR đấy 10 con thì hết 9 nhờ đội trưởng quay hộ.”

Lư Hãn Văn: “Thì ra là vậy, đội trưởng Âu khí thế á! Em cũng muốn—”

“Không, em không muốn.” Tống Hiểu lạnh lùng đập tan ảo tưởng của bạn học Tiểu Lư: “Tiểu Lư à, em còn quá nhỏ, em tưởng cái vị trí người quay thẻ chuyên dụng của Hoàng Thiếu là nói suông ư?”

“Mọi người nói chuyện gì thế?” Dụ Văn Châu mang theo giọng nói vui vẻ đi từ xa tới, mọi người giật mình.

“A đội trưởng, cậu tới rồi.” Trịnh Hiên áp lực như núi lên tiếng chào hỏi.

“Mọi người đang nói chuyện Hoàng Thiếu dạo này bị làm sao, có phải game lại ra event quay thẻ gì không mà nghiêm túc thế.” Tuyển thủ đại tâm bẩn Tống Hiểu bình tĩnh đáp.

Dụ Văn Châu nhìn thoáng qua Hoàng Thiếu Thiên ngồi phía bên kia bàn trong phòng nghỉ, nghi ngờ mở miệng: “Quả thật có event quay thẻ mới, nhưng mà thức thần mới đấy tôi đã giúp em ấy quay được rồi. Để tôi qua xem xem.”

“Thiếu Thiên.” Dụ Văn Châu đi tới chỗ ngồi bên Hoàng Thiếu Thiên, ngồi xuống.

“Ồ anh đến rồi hả đội trưởng, đợi chút em tính xong cái này đã.” Hoàng Thiếu Thiên dùng tốc độ ánh sáng để ngẩng lên nhìn Dụ Văn Châu rồi lại tiếp tục cúi đầu tính toán.

Dụ Văn Châu nhìn giao diện game, nhớ ra đây là event gì. Lần này ra cùng với quay thẻ còn một event nữa là Vạn Sự Ốc, đơn giản mà nói chính là dùng những người giấy triệu hồi làm sản phẩm từ nguyên liệu tự sinh ra, rồi lại bán chúng đổi lấy tiền và kinh nghiệm. Người chơi phải đúng lúc nhận chỗ tiền và kinh nghiệm ấy, giống như đi thu hoạch. Nhưng mà bởi vì thời gian sử dụng cho mỗi lần và số tiền thu được không giống nhau, hơn nữa điểm kĩ năng của người giấy cũng khác, vì thế làm sao để sắp xếp công việc cho hợp lý nhất mới là chỗ cần động não duy nhất của event này, cũng là chỗ khó tính rõ nhất. Từ sau khi event lên sóng, máy chủ của Âm Dương Sư sập vài lần, mọi người hoài nghi bởi vì cách tính toán lần này quá rắc rối mà thành.

Dụ Văn Châu nhớ tới những thứ xem được trên weibo hai ngày trước, lên tiếng khuyên: “Thiếu Thiên, cách tính của event lần này khá phức tạp, một mình em tính thế này quá tốn sức, có cần anh nghiên cứu cùng không?”

“A a a a a a đội trưởng anh nói coi sao nó khó tính thế, khó hơn cả tính toán thời gian khoảng cách phóng kĩ năng trong Vinh Quang, cái thứ này nó còn dựa vào thay đổi cấp, muốn nó vận hành mãi không chắc cấp cao đã tốt, làm sao đây em cảm thấy kiến thức toán học của mình không đủ dùng!!!” Hoàng Thiếu Thiên đương nhiên sắp sụp đổ tới nơi.

“Được rồi, đừng gấp, anh xem xem.” Dụ Văn Châu cầm lấy điện thoại của Hoàng Thiếu Thiên, đọc giới thiệu cách chơi, quá quen thuộc với kiểu sắp xếp của Hoàng Thiếu Thiên, lại mở weibo search hướng dẫn.

“Đội trưởng à, em cũng đọc hướng dẫn rồi nhưng mà cũng chỉ nêu đại khái tình huống của từng người, vẫn không giống nhau mà, lại nói thời gian huấn luyện của em không cho phép lên nhận kinh nghiệm đúng giờ.”

“^_^” Dụ Văn Châu nghe vậy liền cười, vừa xem hướng dẫn vừa ghi chép vào sổ: “Vì thế chúng ta cần thay đổi trên căn bản của những hướng dẫn này. Thật ra cũng chính là tìm được giải pháp tối ưu nhất, không cần quá chính xác, chỉ cần em onl vào đúng khoảng thời gian là được. Em xem, chúng ta có thể như này…”

“Như thế hả, để em tính thử để em tính thử.” Sau khi nghe xong cách của Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên lại cầm cầm bút chăm chỉ tính toán: “Thật luôn, tuy là em vẫn chưa tính ra rõ lắm nhưng mà anh cải tiến thành thế này cũng khá ổn, wow đội trưởng anh giỏi quá đi mất, không hổ là bậc thầy chiến thật, từ lúc có anh thế giới trở nên tuyệt vời hơn nhiều đó, đội trưởng em nói anh nghe anh tốt như vậy sau này ai có được anh chắc chắn là may mắn tu được ở kiếp trước…” Hoàng Thiếu Thiên lại bắt đầu lải nhải mỗi lần kích động.

“Thế, Thiếu Thiên, em có bằng lòng cân nhắc chút không?”

“Hả… cái gì?” Hoàng Thiều Thiên cảm thấy não mình có hơi lag.

“Cân nhắc đến việc ở bên anh.” Dụ Văn Châu nhìn Hoàng Thiếu Thiên, nói một cách nghiêm túc, dịu dàng trong mắt cũng sắp tràn ra tới nơi.

“Em… không phải… đội trưởng, anh…” Lần này không chỉ não lag, cả lắm lời cũng biến thành lắp bắp.

“Haiz, vừa nãy còn nói người ta có một không hai trên thế giới, thì ra cũng chỉ là lời khách sáo vì anh giúp em chơi game thôi à?” Mắt thường cũng có thể thấy vẻ mặt Dụ Văn Châu ảm đạm hẳn.

Hoàng Thiếu Thiên thấy dáng vẻ của hắn như vậy, bỗng nhiên nghĩ đến một câu thường dùng để miêu tả nhân vật chính trong tiểu thuyết — Trong mắt anh ấy có chứa sao trời. Nhưng Hoàng Thiếu Thiên lại thấy, sao trời lấp lánh trong mắt Dụ Văn Châu lúc này đều mờ đi, điều này khiến cậu không khỏi đau lòng, vẻ mặt này sao có thể xuất hiện trên Dụ Văn Châu, đội trưởng nhà cậu xứng đáng với những gì tốt đẹp nhất!

“Không phải đâu đội trưởng, cái này có hơi bất ngờ… không thì anh để em suy nghĩ chút? Còn nữa đội trưởng, toàn bộ lời khen của em cho anh đều là thật lòng đó tuyệt đối không phải vì anh giúp em quay thẻ mới tâng bốc anh đâu, anh thật sự là đội trưởng tốt nhất trong lòng em, mãi mãi là vậy!” Hoàng Thiếu Thiên cũng không biết tại sao mình có thể nói ra mấy lời kiểu “sẽ suy nghĩ này”, tuy là bản thân hẳn là không có thích con trai, nhưng nhìn gương mặt đó của Dụ Văn Châu, ngay cả một câu từ chối cậu cũng không nói được.

“Ừ, anh biết rồi, cảm ơn em Thiếu Thiên, là anh quá nóng vội, xin lỗi.” Dụ Văn Châu miễn cưỡng nhếch khóe miệng, cười với Hoàng Thiếu Thiên.

“Đội trưởng, anh đừng buồn, đừng có buồn, em nhìn cũng phát rầu theo.” Hoàng Thiếu Thiên tủi thân nói.

Dụ Văn Châu giơ tay xoa đầu Hoàng Thiếu Thiên: “Thiếu Thiên, anh không sao, em không cần phải buồn. Dù sao chỉ cần em vui là anh cũng vui rồi.”

Hoàng Thiếu Thiên cúi đầu, lặng lẽ siết tay thành nắm đấm, ngẩng đầu kiên định nói: “Đội trưởng, em quyết định rồi, không phải em vẫn chưa có Duyên Kết Thần đó sao, lần này sau khi Vạn Sự Ốc được cấp 5 có thể triệu hồi một thức thần SSR, nếu như anh có thể giúp em triệu hồi được Duyên Kết Thần, em sẽ đồng ý với anh!”

“Thật ư? Vậy là anh vẫn còn có hi vọng nhỉ, cảm ơn em Thiếu Thiên. Chỉ là, sao trông mặt em bi tráng vậy?” Sao nhỏ trong mắt Dụ Văn Châu lại sáng lên.

Hoàng Thiếu Thiên khóc không ra nước mắt: “Đội trưởng, anh có biết quyết định này trọng đại cỡ nào không? Chân trời anh mới mở ra em còn chưa kịp chuẩn bị đâu! Với lại dù sao cũng phải cho em chút thời gian để em tiêu hóa hiện thực em có thể cong này đi, vừa nãy em suýt xúc động đồng ý anh rồi! Haiz, không phải, ý em là sao có thể qua loa như vậy được!”

Quần chúng Lam Vũ hóng drama bày tỏ: Hoàng Thiếu, lẽ nào cậu cảm thấy lựa chọn để việc định đoạt cho kết quả rút thẻ là không qua loa à? Còn nữa, xin hỏi cậu có nhớ đội trưởng nhà mình là tuyển thủ đại tâm bẩn không? Hoàng Thiếu, cậu toi rồi. Quần chúng Lam Vũ đưa ra kết luận cuối cùng.

03

Dựa theo sắp xếp của Dụ Văn Châu, thăng cấp quả thực nhanh hơn, sau bốn ngày đã thuận lợi max cấp. Giây phút kích động lòng người sắp tới, quần chúng Lam Vũ hóng drama bày tỏ, đối với lần này, bọn họ đều ngày nhớ đêm mong.

Thật ra Hoàng Thiếu Thiên cũng ngóng lâu lắm rồi. Đúng vậy, bạn học Hoàng Thiếu Thiên của chúng ta chỉ dùng có một ngày đã vui vẻ chấp nhận chuyện làm người yêu của đội trưởng nhà mình, ba ngày còn lại đều dùng để chờ đợi giờ phút ấy. Cái gì? Nếu không quay được Kết Duyên Thần thì phải làm sao? Buồn cười, Kết Duyên Thần có quan trọng bằng bạn trai không?! Có một người bạn trai ưu tú danh xưng max điểm như đội trưởng còn cần SSR gì nữa?! Với cả đội trưởng chắc chắn là Âu thần, có anh ấy, SSR còn không phải đứng xếp hàng chờ nhảy vào trận triệu hồi của mình à! Kế hoạch của Hoàng Thiếu Thiên thuận lợi√

Lam Vũ lúc này im lặng đến nỗi cây kim rơi cũng có thể nghe được, tất cả mọi người căng thẳng nhìn chằm chằm Dụ Văn Châu. Dụ Văn Châu hít sâu một hơi, nhấc tay, vẽ bùa.

“Rrrr——” Nghe được tiếng rung, tâm trạng mọi người buông lỏng được một nửa. Có điều bao nhiêu SSR như vậy, có quay trúng hay không còn khó nói. Vẻ mặt Dụ Văn Châu không thay đổi gì, hắn úp ngược di động lên bàn, ngẩng đầu nhìn Hoàng Thiếu Thiên.

“Thiếu Thiên—”

“Đội trưởng, em đây!”

“Thật ra anh đã chuẩn bị cho em một món quà.” Dụ Văn Châu lấy từ trong túi ra hai sợi dây đỏ: “Mặc kệ có Duyên Kết Thần hay không, anh vẫn muốn dùng tơ hồng buộc em lại bên mình, em… đồng ý không?”

Hoàng Thiếu Thiên nhìn biểu cảm nghiêm túc của Dụ Văn Châu, có hơi muốn khóc. Thật ra hai người bọn họ buộc chung một chỗ rất lâu rồi, kiếm và lời nguyền, hai hạch tâm của Lam Vũ. Từ niên thiếu gặp gỡ đến đỉnh cao kề vai, đoạn đường này quá khó quên, thế cho nên không dám tưởng tượng những ngày không có đối phương ở bên sẽ như thế nào. Chỉ có điều, trước đây trói chặt bọn họ là Lam Vũ, mà từ hôm nay trở đi, trói chặt bọn họ lại là hai sợi giây đỏ be bé này.

“Đồng ý, em đồng ý! Nào nào nào đội trưởng, nhanh giúp em buộc.” Hoàng Thiếu Thiên cố nén nước mắt, khoảnh khắc vui vẻ thế này sao có thể khóc chứ!

“Được.” Niềm vui khó giấu hiện trên gương mặt Dụ Văn Châu, cẩn thận kéo tay Hoàng Thiếu Thiên, buộc lên cho cậu.

“Được rồi được rồi, có phải đẹp lắm không! Đội trưởng em buộc giúp anh!”

Hai đôi tay quý giá đan chặt vào nhau, trên cổ tay hai người đều có một sợi giây đỏ cùng kiểu, đúng là cảnh đẹp ý vui.

“Đúng rồi đội trưởng, thật ra… em cũng chuẩn bị quà cho anh…” Hoàng Thiếu Thiên ngại ngùng lên tiếng.

“Thật sao? Thế không định cho anh xem à?” Dụ Văn Châu nghe thấy Hoàng Thiếu Thiên có chuẩn bị quà, quả thực có hơi bất ngờ.

“Ừm… thật ra, thật ra em sợ anh không quay được Duyên Kết Thần, cho nên đã làm chuẩn bị trước.” Hoàng Thiếu Thiên đi tới chỗ cậu cất quà, cầm lấy quà giấu sau lưng, dịch về cạnh Dụ Văn Châu.

“Đội trưởng, thật ra em muốn nói, bởi vì em luôn gặp xui nên thật ra những thức thần em triệu hồi được đều là SSR quan trọng của em, vì thế anh không quay được Duyên Kết Thần cũng không sao cả, kể cả sau này vẫn không quay được SSR cũng không sao, vì anh chính là SSR quý giá nhất của em! Không đúng không đúng, là SSSSSR!!!” Hoàng Thiếu Thiên đỏ mặt, nhét tấm nệm hình trận triệu hồi trong tay vào lòng Dụ Văn Châu, cúi đầu lùng bùng nói.

Dụ Văn Châu nghiêm túc nhìn tấm nệm trong tay, lập tức kéo Hoàng Thiếu Thiên qua: “Cảm ơn em Thiếu Thiên, anh cực kì thích món quà này.” Lại ghé sát vào bên tai Hoàng Thiếu Thiên, nói khẽ: “Đừng xấu hổ thế chứ, Âm Dương Sư đại nhân của anh.”

Tiêu luôn, lần này không chỉ mặt Hoàng Thiếu Thiên đỏ, cả cổ và lỗ tai cũng hồng theo.

Dân tình Lam Vũ ở phía xa yên lặng vây xem bày tỏ: Mắt sớm đã bị mù.

“À, đúng rồi.” Dụ Văn Châu cầm di động trên bàn, đưa cho Hoàng Thiếu Thiên: “Chúng ta có hẳn Kết Duyên Thần tự tay nối tơ hồng cho nhé.”

“Woa woa woa đội trưởng anh lại quay được này, anh thần quá rồi, đây là ý trời, ý trời, NetEase cũng coi như có lương tâm không làm bể kèo nhân duyên của bản Kiếm Thánh! Đội trưởng anh đến chơi với em luôn đi, với Âu khí của anh kết hợp với chiến thuật dày công tu dưỡng, chúng ta chắc chắn có thể oai phong một cõi trong trò chơi này!”

“Âu khí của anh một nửa dùng để gặp em, một nửa dùng để giúp em quay thẻ, làm gì còn thừa cho mình.”

Mắt thấy cổ Hoàng Thiếu Thiên vừa khôi phục màu sắc bình thường đã hồng trở lại, dân tình Lam Vũ nhao nhao che mắt bày tỏ: Không muốn nhìn, quả thực không muốn nhìn.

Hoàng Thiếu Thiên không biết chính là, Dụ Văn Châu thật ra có tự chơi Âm Dương Sư, lại còn là tù trưởng chính hiệu.

Hoàng Thiếu Thiên càng không biết chính là, lúc Dụ Văn Châu quay thẻ cho cậu luôn viết cùng một câu: Em là SSR của anh.

 

 

 

Muốn nói hãy nói =v=